Có những quyết định ban đầu chỉ là một tia hy vọng mong manh, một phép thử nho nhỏ với điều mới mẻ. Nhưng rồi, bằng cách nào đó, chúng trở thành cột mốc định hình lại cả cách nghĩ và niềm tin vào chính mình.
Với tôi, việc đăng ký học lớp Content Marketing tại IDC cũng bắt đầu như thế. Không kỳ vọng gì nhiều, chỉ nghĩ: “Thử xem sao.” Nhưng đích đến – lại ngọt ngào và ý nghĩa hơn tất cả những gì tôi từng hình dung.
Học viên: Phạm Minh Ngọc / Lớp: DMPR004-S2
Bắt đầu từ mơ hồ
Tôi bước vào lớp học với một chiếc ba lô chất đầy hoài nghi. Là dân bán hàng, tôi quen giao tiếp, quen trò chuyện với khách mỗi ngày. Và tôi từng nghĩ thế là đủ.
Nhưng rồi thị trường đổi thay, Content trở thành “vua”, còn khách hàng thì chẳng dễ gì lắng nghe những lời rao bán nữa. Họ cần nhiều hơn: cảm xúc, câu chuyện, sự kết nối.
Còn tôi thì... hoàn toàn lúng túng.
Những ngày đầu... chèm nhẹp
Ngày đầu tiên ở IDC, tôi ngồi giữa lớp, nhìn mọi người bắt nhịp rất nhanh. Những thuật ngữ như "customer insight", "customer journey", "USP", "storytelling"… cứ thế hiện ra trên slide, lướt qua đầu tôi như ngôn ngữ hành tinh.
Có lúc tôi chỉ muốn quay sang bạn kế bên hỏi nhỏ: “Mọi người hiểu thật à? Hay cũng đang hoang mang giống mình?”
Và hóa ra… đúng là vậy. Thiệt. Có mình tôi chèm nhẹp.
Không ít lần tôi thốt lên: “Ủa cô, viết content mà học nhiều vậy luôn hả cô?”
Cô không nói gì cho đến khi đủ... quạo:
“Khứa này đi học mà… làm biếng nhất nè! Đi học mà sợ thực hành nhiều! Mốt ra đường có sợ người ta trả tiền nhiều hôngg?”
Ờ ha, sao tôi khờ quá…
Rồi thì flop…
Trên lớp, tôi hay flop. Cảm giác không theo kịp bài thực hành. Các bạn làm bài miệt mài, cô sửa bài miệt mài. Còn tôi thì sốt ruột - bất an - rồi đơ toàn tập. Đông cứng luôn.
Tôi thường là người nộp cuối cùng, khi cô chuẩn bị sang phần khác.
Tôi gào lên muộn màng: “Cô ơi, em xong rồi, em lên rồi!”
Cô chỉ cười khà khà, rồi nói như thường lệ: “Kệ em luônggg!!! Cô và các bạn đã qua phần khác rồi.”
Rồi cả lớp tiếp tục trôi đều theo slide, tôi đón nhận kiến thức dội xuống như mưa rào tháng Bảy. “Đứa nào không bơi kịp thì ráng mà bơi tiếp. Vì ở lớp cô, không có xuồng cứu hộ – chỉ có động lực để bơi cho giỏi…”
Thực ra… cô hông bỏ ai lại phía sau
Phía sau sự điềm tĩnh ấy, là một cô giáo không ngừng cập nhật slide, âm thầm thêm từng ví dụ mới – toàn là thứ giúp tụi mình dễ hiểu hơn, dễ áp dụng hơn.
Cô lặng lẽ sửa từng bài tập đến giữa đêm, từng chi tiết nhỏ, từng bài một, từng người một.
Chúng tôi tưởng đang bơi một mình, nhưng thật ra... luôn có một người chèo thuyền thầm lặng phía sau.
Những đêm dài lặng lẽ
Tôi chậm thật. (_ _!)
Trên lớp, khi chơi Kahoot – những trò chơi trả lời nhanh – tôi chưa từng vào được top 3. Mỗi lần nhìn bảng xếp hạng hiện lên, tôi lại cười trừ với chính mình. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi chọn cách khác.
Ban ngày thì đi làm, sắp xếp thời gian đi học về là lại đến chỗ làm. Mỗi ngày cứ thế lại vội vàng trôi qua. Đến tận đêm tôi mới thực sự có thời gian để tĩnh lặng, khi phố đã ngủ, khi lòng thôi xao động, tôi mới có thể ngồi yên bên chiếc laptop, nghiền ngẫm từng bài tập về nhà cô giáo giao cho. Tôi lọ mọ từng câu hỏi, từng tiêu đề, từng dòng mô tả sản phẩm. Cũng nhiều hôm 2 giờ sáng vẫn còn ngồi sửa một đoạn caption vì thấy chưa “ưng” chưa “ra chất”.
Tôi không giỏi thể hiện mình giữa đám đông. Trong lớp, gần như tôi chìm nghỉm, ít phát biểu, ít giơ tay, ít hoàn thành bài thực hành trên lớp một cách trọn vẹn. Tôi lặng lẽ quan sát, ghi chép, và... giữ lại những trăn trở cho riêng mình. Đêm xuống lại cố gắng cặm cụi hoàn thành bài tập về nhà.
Tôi không nhanh. Nhưng tôi đi đều. Và tôi không ngừng bước.
Cô giáo – người gieo hạt âm thầm
Nếu hành trình này là một cuốn sách, thì cô Hường – giảng viên lớp – chính là nhân vật quan trọng nhất trong những chương đầu. Cô không chỉ giảng bài, cô đồng hành.
Tôi nhớ những buổi cô ngồi lại cùng tôi sau giờ học, giảng đi giảng lại một khái niệm, sửa từng dòng trong bản chân dung khách hàng đầu tiên tôi viết – cái bản mà giờ nghĩ lại, thấy thật ngô nghê.
Cô dạy tôi không chỉ là kiến thức nền tảng, mà còn là cả một kho kinh nghiệm “cột sống” – những điều cô đã từng trải, từng "ăn hành" để rồi dạy lại chúng tôi cách viết sao cho đúng, cho trúng, tránh ăn hành và luôn nêu cao cảnh giác: “sai 1 li là đi 1 tỷ”.
Cô dạy chúng tôi cách thể hiện giá trị sản phẩm bằng FAB, cách đặt đúng vấn đề bằng công thức PAS, cách “gấp đôi nỗi sầu” để “khuấy động” cảm xúc người đọc. Cô không dạy viết đơn thuần – cô dạy tư duy. Và hơn hết, cô tin vào tôi, dù tôi chưa từng là người nổi bật nhất lớp.
Chính sự tận tụy, gần gũi và đôi khi nghiêm khắc của cô là thứ giữ tôi ở lại với hành trình này. Dù không nói ra, tôi biết ơn cô rất nhiều.
Ngày bảo vệ và một khoảnh khắc khó quên
Dự án cuối khóa – với tôi – là cả một “cuộc sống nhỏ”. Tôi đặt hết những gì mình đã học, đã trải nghiệm, đã tin vào từng slide, từng dòng chữ. Đó là Omni beautyworld – dự án tôi viết bằng tất cả trái tim và công sức những đêm dài.
Không đặt nặng chuyện điểm số. Lúc ấy, tôi chỉ mong mình làm trọn vẹn nhất có thể, kể một câu chuyện mà chính tôi cũng tin tưởng.
Tôi cứ ngồi đó, nghe từng bạn trình bày, vừa thầm ngưỡng mộ, vừa lo lắng cho chính mình. Bao nhiêu ngày chuẩn bị như ùa về cùng lúc – tôi sợ mình sẽ quên slide, sợ mình nói lạc đề, sợ... không truyền được cái tinh thần mà tôi đã gửi gắm.
Nhưng càng gần đến lượt mình, tim tôi càng đập mạnh. Hơi thở bắt đầu gấp gáp, lòng bàn tay lạnh toát, huyết áp như tăng nhẹ – dù ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Vừa run, vừa cố gắng thở thật đều. Khi bước lên thuyết trình, tôi gần như phải dồn hết can đảm. Rồi từng câu chữ vẫn được nói ra tuy có hơi run rẩy, từng ý tưởng vẫn được kể lại – như một mạch cảm xúc đã được ủ kỹ từ bao đêm thức trắng.
Đến slide cuối cùng khép lại bài bảo vệ, sau khi cảm ơn cô giáo và mọi người đã theo dõi, tôi nghĩ: “Ô kê xong rồi...”
Tôi bước xuống, cảm thấy như cả người nhẹ bẫng đi. Nhẹ vì đã dốc hết lòng. Nhẹ vì không còn gì tiếc nuối. Và tôi cũng không dám kỳ vọng gì nhiều – Vì tôi biết mình đã cố gắng hết sức rồi.
Và rồi… điểm 10 tuyệt đối.
Tôi gần như lặng đi khi nghe kết quả. Không hẳn là vui – mà là nghẹn ngào. Điểm 10 ấy không chỉ là phần thưởng – nó là minh chứng cho cả một chặng đường nhiều hoài nghi nhưng chưa từng bỏ cuộc.
Là lời thì thầm của vũ trụ rằng: “Thấy chưa? Tin vào mình là đúng rồi đó.”
Gửi những người đang chậm hơn một nhịp
Nếu bạn đọc đến đây, có lẽ bạn cũng đang ở một hành trình nào đó giống tôi. Có thể bạn không giỏi từ đầu, không nhanh như ai khác, không dễ nắm bắt những khái niệm mới... nhưng điều đó không có nghĩa bạn không thể thành công.
Hãy đi chậm nếu cần. Nhưng đừng dừng lại.
Tôi đã từng rất mơ hồ, từng đứng chênh vênh giữa đám đông giỏi giang. Nhưng rồi, từng bước nhỏ, từng đêm lặng lẽ, từng lần sửa bài, từng giây lắng nghe… tôi đã bước qua được chính mình.
Và tôi tin, bạn cũng sẽ làm được như thế – theo cách của riêng bạn.
Vì nhờ sự kiên trì ấy, tôi đã không chỉ học được cách viết content hiệu quả, mà còn học được cách lắng nghe chính mình. Tôi nhận ra bản thân không yếu kém như từng nghĩ, chỉ là tôi cần thời gian và một nhịp đi riêng để bộc lộ. Sau từng slide, từng bài tập, tôi hiểu thêm về tư duy của mình, hiểu thêm về cách đặt câu hỏi, cách tìm insight, và cả cách nhìn cuộc sống dưới một lăng kính chân thành hơn, sâu sắc hơn.
Chắc chắn một điều rằng, mình không cần phải ồn ào để được công nhận. Sự điềm đạm, chậm rãi, nhưng bền bỉ – cũng là một cách rất đẹp để bước về phía thành công.
Tôi bắt đầu biết trân trọng chính mình hơn – không phải vì điểm 10, mà vì tôi đã dũng cảm đi hết một hành trình mà ngay từ đầu, tôi đã từng sợ không theo nổi.
Và cuối cùng... xin gửi một cái ôm thật to
Đến những người bạn cùng lớp của tôi, những người đã cùng tôi vượt cạn. Đi qua những ngày ngơ ngác ngờ nghệch vì bài mới, những lúc căng não brainstorm đến những phút giây cười xỉu vì mấy cái content “tấu hài” bất ngờ
Cảm ơn cả Ngũ Long công chúa buổi chiều nữa, những chiến hữu đã cùng nhau "combat" qua những bài Kahoot nảy lửa và cả hai lớp đều “dính bẫy” học hành của Cô.
Cảm ơn riêng anh Nghĩa, một người anh mang năng lượng ấm áp và sâu sắc đã luôn lắng nghe và khích lệ em vượt qua hành trình này.
Nếu tất cả chúng ta là những “gia vị” khiến lớp học thêm đậm đà – người thì mặn mà insight, người thì cay xé lòng vấn đề PAS, người thì ngọt ngào storytelling – thì cô Hường, dĩ nhiên, là “đầu bếp” xuất sắc nhất đã khéo léo khuấy đều tất cả, tạo nên một hành trình học tập vừa đậm đà, vừa khó quên.
Cảm ơn IDC – vì đã là điểm khởi đầu của một hành trình rất đẹp.
Cảm ơn cô Hường – người đã không những dạy kiến thức, mà còn gieo niềm tin.
Cảm ơn chính tôi – vì đã không bỏ cuộc.
Hình ảnh bài viết của Ngọc
-------------------
Học viên: Phạm Minh Ngọc
Lớp: DMPR004-S2
Thông tin liên hệ:
TRUNG TÂM THỜI ĐẠI MỚI - IDC
Đia chỉ: 27F Trần Nhật Duật, P.Tân Định, Quận 1, TPHCM
ĐT: (028) 3910 3811
Website: idc.edu.vn
Hotline tư vấn: (028) 3910 3811 - 090 1221 486 (Zalo)